Kinh nghiệm du lịch Hà Giang bằng ô tô tự lái

HÀ GIANG MỘT TRẢI NGHIỆM ĐỂ ĐỜI

Lịch trình dành cho bạn:
Ngày 1 : Hà Nội – TP. Hà Giang; 
Ngủ đêm tại khách sạn thành phố, buổi tối thưởng thức các món đặc sản ở tp Hà Giang

Ngày 2 : Hà Giang – Quản Bạ – Yên Minh – Phó Bảng – Sủng Là – Đồng Văn.
Ăn sáng ở Hà Giang, Ăn trưa ở Yên Minh, ăn tối ở Đồng Văn và thưởng thức ẩm thực chợ cổ Đồng Văn. KS thoải mái đừng lo hết phòng.

Ngày 3 : Đồng Văn – Lũng Cú – Dinh Vương – Mã Pì Lèng –Sông Nho Quế – Mèo Vạc – Bảo Lạc
Ăn sáng Đồng Văn, ăn Trưa ở Sông Nho Quế, ăn tối ở Bảo Lạc, có vài ks và nhà nghỉ khá mới và sạch sẽ.

Ngày 4 : Bảo Lạc  – Tĩnh Túc – Ba Bể  – Phủ Thông – Bắc Kạn – Hà Nội.
Ăn sáng ở Ba Bể, ăn trưa ở Bắc Kạn, về HN chiều tối.

Chỉ cần hành trình như trên bạn cứ yên tâm mà đi bằng Google Map, tránh đi đêm và buổi tối. Đến đâu tìm kiếm điểm du lịch tới đó, hành trình dừng chân mọi nơi bạn thấy cảnh đẹp trên đường thì đều là điểm du lịch của bạn.
Nếu bạn lái mới thì ko nên đi, kinh nghiệm của mình là nên đi xe gầm cao máy khỏe và kinh nghiệm lái trên 5 năm.


——————————————————————————-
Chiếc xe vẫn chồm mình lao về phía trước trên con đường quanh co gập ghềnh. Trong bóng đêm đặc quánh giữa rừng núi hoang vu đến rợn người, tôi vẫn hy vọng kịp về thành phố Bắc Kạn trước 11h đêm. Quay sang nhìn vợ, người đồng hành đang lặng im không biết nói gì, vì nói gì lúc này chỉ làm cho mọi việc căng thẳng hơn. Đèn xe chiếu xa về phía trước nhìn vào khoảng không gian hun hút, một bên là rừng là vách đá, một bên là dòng suối lạnh lẽo.
Lúc này, màn hình ô tô hiển thị 20h36, còn 125km nữa mới về tới thành phố Bắc Kạn dự kiến tới điểm đến 23h18 phút.
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường quốc lộ 34, lác đác trong đêm cứ 2-5 km lại có vài nhà nằm kề nhau với ánh đèn heo hắt, đèn điện đấy nhưng không khác gì đèn dầu thời những năm 90 về trước ở quê tôi.

Có thể là hình ảnh về thiên nhiên và đường

Vợ tôi lên tiếng để phá vỡ không khí căng thẳng:
– Ở đây buồn cười anh nhỉ, xe họ dừng luôn dưới lòng đường, có xe còn không khóa kìa.
– Ừ, hay thật đấy xe toàn biển 11 và biển 97, chắc ở đây không có trộm, mà có khi ở đây ban đêm không bao giờ có người đi qua con đường này nên họ coi đường là sân trong nhà họ.
Con đường quanh co gập gềnh lên xuống, ban ngày còn khó đi huống chi màn đêm đang bao phủ như bất tận. Tôi vẫn giữ tay lái mềm mại uốn cong theo cung đường, luôn duy trì tốc tộ 40-50km/h. Ở những cung đường như thế này không thể duy trì tốc độ 70-80km/h được vì xe rất dễ bị lật khi gặp các đoạn cua gắt bất ngờ.
“Giá như lúc hơn 6 giờ tối khi ở thị trấn Bảo Lộc, mình cứ quyết ở lại thì giờ đang chăn ấm đệm êm ở 1 cái khách sạn mới cóng tên gì đó có phải không. Haizaa”. Tôi quay sang nói với vợ đang mơ màng ngồi bên cạnh. Tôi biết vợ tôi cũng đang căng thẳng, muốn nói chủ đề gì đó lấn áp nhưng không thể vì không biết nói gì lúc này, trong tâm trí lấp đầy sự lo lắng.
– Bố ơi! Có ai đứng bên vệ đường kìa! – Thì ra con bé Chíp ngồi sau vẫn theo dõi con đường trong đêm.
– Đâu con, làm gì có, chắc con nhìn nhầm thôi.
Tôi giật mình dựng đứng tóc gáy, một nơi hoang vu thì làm gì có ai đứng vệ đường cơ chứ! Lấy lại điềm tĩnh tự trấn an, tôi đệm nhẹ ga tăng tốc, liếc xuống bản đồ, nơi gần nhất là thị trấn Tĩnh Túc, chợt lóe lên ý tưởng tới đó tôi sẽ tìm khách sạn, hoặc nhà nghỉ nào đó ở lại hôm sau mới về TP Bắc Kạn.
– Em nhìn xuống đường đi, có 2 vệt bánh xe, đây là nước điều hòa, nước nhiều như thế này chắc là xe to, chắc chắn xe khách có đông người nên bật điều hòa mạnh, hơi ẩm trong xe nhiều nên chảy thành dòng. Vết vẫn còn mới có thể xe này chỉ đi qua cách đây 5 phút.
– Vết dầu xe đấy, có phải nước đâu.
– Nước mà.
Mừng thầm trong bụng, hay nói đúng hơn là vui vì có mục tiêu theo đuổi, tôi tăng tốc để đuổi theo chiếc xe khách, hy vọng có xe đồng hành. Một lúc sau thì thấy có ánh đèn xe phía trước, tôi thở phào nhẹ nhõm giảm được cảm giác lo lắng vì suốt một hành trình 100km không có một chiếc xe nào đi cùng chiều, lác đác cũng chỉ vài chiếc xe máy của dân địa phương, có khi tới chục km mới thấy một chiếc xe máy cô đơn lẻ loi trong đêm.
– Ôi! Không phải xe khách rồi, đây là xe chở máy xúc. – Vợ tôi ngồi cạnh tiếc nuối.
Chiếc xe phía trước chậm rãi như bà già chống gậy đi trong đêm, chậm chạm lù khù, hai vệt nước từ bánh sau xe này để lại như hai con ốc sên đang bò trên mặt đường. Vụt một cái xe tôi vượt qua còn không kịp hiểu chi tiết nó là gì. Cảm giác thất vọng bủa vây. Lại một mình đi trong đêm, một hành trình dài bất tận.
Hơn hết, tôi có những nỗi lo lắng: thứ nhất là sợ xe bị hỏng lốp. Trong bóng đêm đen ngòm này mà phải xuống thay bánh xe thì thật tệ hại. Thứ 2 là sợ không may có đoạn đường có đá rơi trên núi chắn lối đi phải quay lại thì thật kinh khủng. Thứ 3 là bất chợt có điều gì đó bất thường trên đường. Một người đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng phải lo lắng cho gia đình với 2 đứa con nhỏ, 1 đứa bé đang ngủ và 1 đứa lớn đang đọc sách ngồi phía ghế sau trong một chiếc xe lao vun vút trên đường giữa bóng đêm đen ngòm.


Cuối cùng sau một khúc cua gắt, trước mắt chúng tôi là một dãy đèn đường, không kìm được sự vui mừng khi thấy văn minh của nhân loại, liếc sang bản đồ chỉ trước mắt chúng tôi là thị trấn Tĩnh Túc.
– Em ơi, văn minh nhân loại đây rồi. – Cả 2 vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi, rất nhanh chúng tôi lại nhận về sự thất vọng, có hai cái nhà nghỉ, một cái thì hết phòng vì cũng có vài người hành trình như chúng tôi đã tới trước thuê hết phòng, còn một cái thì phòng ốc hôi hám lật chăn lên có gián kiến bò ra, muỗi vo ve, lên xem phòng rồi quay ra ngay lập tức.
– Kéo vali lại đi thôi em, mình về Bắc Kạn.
Chủ nhà nghỉ ngơ ngác, vợ tôi không có phản ứng gì vì biết chắc tôi có lý do để chạy trốn khỏi xứ thiên đường nhà nghỉ heo hút này.
Trong bóng đêm tôi không thể cảm nhận được con dốc cao vời vợi hay thung lũng sâu hun hút, nhưng bằng độ dốc của mặt đường tôi hiểu rằng tôi sẽ phải tiếp tục trải qua sự gian nan vất vả của hành trình sắp tới. Tôi vẫn không ngừng hy vọng sẽ có được một khách sạn hay nhà nghỉ phù hợp trước khi về Bắc Kạn, không thể tiếp tục như thế này cho đến 11h đêm được.
Từ lúc ra khỏi nhà nghỉ, xe tiếp tục chạy thêm 37km nữa trong bóng đêm, đang ở ranh giới gữa Cao Bằng và Bắc Kạn, bất chợt đầu óc tôi quay cuồng, sau gáy giật liên hồi lạnh toát, não bộ tê tê, nhưng vẫn suy nghĩ tỉnh táo, kiểu như bị tụt huyết áp trầm trọng, phía trước là 2 bên hàng cây cổ thụ, cánh rừng nguyên sinh già cỗi. Tôi nhả chân ga xe giảm tốc để đảm bảo an toàn, tự trấn tĩnh lại và lắc đầu mạnh để lấy lại sự tỉnh táo nhưng không thể, lúc này tai tôi ù đặc không còn nghe được tiếng gió hay tiếng động cơ xe, bài hát trong xe vẫn vang lên nhưng tôi không còn nghe được gì. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến những câu chuyện ma rừng, ma suối, ngôi mộ thiên táng, những câu truyện ma mãnh được thêu dệt lên trong những bộ phim cổ xưa dân tộc mà rùng mình.
Xe đi chậm một đoạn tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh, sau một cái ngáp thật dài.
– Con vừa bị ù hết cả tai.
– Mẹ cũng thế, chắc là vừa hạ độ cao.
– Ôi, thế à, bố tưởng mỗi mình bố bị ù tai, vậy chắc là xe vừa hạ dốc liên tục rồi, thảo nào – tôi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước trên bản đồ hiển thị: Trâm Homestay. Tôi nhấn vào điểm đó, thêm vào hành trình tiếp theo cần đến, bản đồ báo còn 3 km đi mất 9 phút. Một hy vọng tiếp theo cho sự an toàn của gia đình tôi.
– Cộc cộc, cộc cộc. Tay tôi gõ vào cánh cửa gỗ mới tinh chắc nịch.
Xe tôi dừng trước ba căn nhà mới không biển Homestay nhưng trên bản đồ trong xe hiển thị Trâm Homestay rất rõ.
Cuối cùng hôm ấy, chúng tôi cũng thuê được một căn phòng nhỏ đẹp nguyên mùi gỗ mới. Một gia đình dân tộc bản địa, một cán bộ xã họ xây căn nhà kiên cố để làm homestay. Đêm đó chúng tôi dừng ở huyện Ba Bể, Bắc Kạn. Trong tiếng quạt điện kêu như công nông nhưng với tôi thấy vui vì đang tận hưởng sự an toàn. Nhìn gia đình mình 4 người ngủ ngon trong 1 chiếc giường chật chội.
Ôm con trai thật chặt hắn toát mồ hôi nhưng với tôi thật ấm áp.


*****
Cuộc sống là một hành trình dài bất tận, từ khi hình thành trong bụng mẹ cho đến khi nằm xuống chuyển hóa vào đất. Sự trải nghiệm giúp ta lớn khôn, trải nghiệm vui, trải nghiệm buồn, tức giận, lo lắng hay sợ hãi tột độ. Tất cả những điều ấy thành ký ức khiến ta lớn hơn, mạnh mẽ hơn cho cuộc sống muôn màu. Những cảm xúc tiêu cực, sợ hãi cũng có những giá trị riêng của nó. Trên đây là một đoạn ngắn trong câu chuyện, trong hành trình tôi muốn chia sẻ với mọi người.
“Chúng ta có thể dùng tiền để mua kiến thức, để học hỏi người khác nhưng không thể dùng tiền để mua sự trải nghiệm của người khác” Ra khỏi cuộc sống thường nhật chúng ta sẽ thấy cuộc đời thật mênh mông.
Với tôi trong hành trình trên, ngoài một chút lo sợ, thì toàn bộ hành trình là những điều tuyệt vời háo hức không một chút mệt mỏi. Hành trình bốn ngày ba đêm xuất phát từ Hà Nội với các điểm ngẫu nhiên có tính toán không thể tuyệt vời hơn. Chuyến đi cùng gia đình trên chiếc xe mà phần lớn thời gian tôi tự lái, tự trải nghiệm băng qua núi rừng, ngút ngàn tầm mắt bao la rộng lớn, cảm thấy mình trở nên thật vô thường và nhỏ bé. Cuộc sống kéo dài hơn và có giá trị tồn tại trên cõi đời này.


Với tôi, du lịch là ngay cả trong khi bạn đang di chuyển. Điểm đến của tôi là hành trình dài 904km, lái xe 21 tiếng bắt đầu từ nhà. Xe lăn bánh từ 13h30 thứ 6 ngày 30/4 và kết thúc hành trình là 12h30 phút thứ 2 ngày 3/5/2021 bước chân quay trở lại điểm xuất phát. An toàn vui vẻ có một buổi chiều nghỉ ngơi thật thoải mái để hôm sau đi làm. Thật tiếc cho những ai hay bị say xe, lên xe là ngủ, chỉ chờ đợi tới điểm đích xuống xe và phát biểu:
– Chẳng có gì.
Chẳng có gì là đương nhiên, vì điểm đến thường không có gì, có quá nhiều người đến cùng một điểm đó. Còn tôi, tôi có cách, có công cụ sử dụng công nghệ và kinh nghiệm cho riêng mình để điểm đến của tôi là cả một hành trình thú vị.
Nguyễn Tuân 

Lịch trình dành cho bạn:: Hà Nội – TP. Hà Giang;Ngủ đêm tại khách sạn thành phố, buổi tối thưởng thức các món đặc sản ở tp Hà Giang: Hà Giang – Quản Bạ – Yên Minh – Phó Bảng – Sủng Là – Đồng Văn.Ăn sáng ở Hà Giang, Ăn trưa ở Yên Minh, ăn tối ở Đồng Văn và thưởng thức ẩm thực chợ cổ Đồng Văn. KS thoải mái đừng lo hết phòng.: Đồng Văn – Lũng Cú – Dinh Vương – Mã Pì Lèng –Sông Nho Quế – Mèo Vạc – Bảo LạcĂn sáng Đồng Văn, ăn Trưa ở Sông Nho Quế, ăn tối ở Bảo Lạc, có vài ks và nhà nghỉ khá mới và sạch sẽ.: Bảo Lạc – Tĩnh Túc – Ba Bể – Phủ Thông – Bắc Kạn – Hà Nội.Ăn sáng ở Ba Bể, ăn trưa ở Bắc Kạn, về HN chiều tối.Chỉ cần hành trình như trên bạn cứ yên tâm mà đi bằng Google Map, tránh đi đêm và buổi tối. Đến đâu tìm kiếm điểm du lịch tới đó, hành trình dừng chân mọi nơi bạn thấy cảnh đẹp trên đường thì đều là điểm du lịch của bạn.Nếu bạn lái mới thì ko nên đi, kinh nghiệm của mình là nên đi xe gầm cao máy khỏe và kinh nghiệm lái trên 5 năm.——————————————————————————-Chiếc xe vẫn chồm mình lao về phía trước trên con đường quanh co gập ghềnh. Trong bóng đêm đặc quánh giữa rừng núi hoang vu đến rợn người, tôi vẫn hy vọng kịp về thành phố Bắc Kạn trước 11h đêm. Quay sang nhìn vợ, người đồng hành đang lặng im không biết nói gì, vì nói gì lúc này chỉ làm cho mọi việc căng thẳng hơn. Đèn xe chiếu xa về phía trước nhìn vào khoảng không gian hun hút, một bên là rừng là vách đá, một bên là dòng suối lạnh lẽo.Lúc này, màn hình ô tô hiển thị 20h36, còn 125km nữa mới về tới thành phố Bắc Kạn dự kiến tới điểm đến 23h18 phút.Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường quốc lộ 34, lác đác trong đêm cứ 2-5 km lại có vài nhà nằm kề nhau với ánh đèn heo hắt, đèn điện đấy nhưng không khác gì đèn dầu thời những năm 90 về trước ở quê tôi.Vợ tôi lên tiếng để phá vỡ không khí căng thẳng:- Ở đây buồn cười anh nhỉ, xe họ dừng luôn dưới lòng đường, có xe còn không khóa kìa.- Ừ, hay thật đấy xe toàn biển 11 và biển 97, chắc ở đây không có trộm, mà có khi ở đây ban đêm không bao giờ có người đi qua con đường này nên họ coi đường là sân trong nhà họ.Con đường quanh co gập gềnh lên xuống, ban ngày còn khó đi huống chi màn đêm đang bao phủ như bất tận. Tôi vẫn giữ tay lái mềm mại uốn cong theo cung đường, luôn duy trì tốc tộ 40-50km/h. Ở những cung đường như thế này không thể duy trì tốc độ 70-80km/h được vì xe rất dễ bị lật khi gặp các đoạn cua gắt bất ngờ.“Giá như lúc hơn 6 giờ tối khi ở thị trấn Bảo Lộc, mình cứ quyết ở lại thì giờ đang chăn ấm đệm êm ở 1 cái khách sạn mới cóng tên gì đó có phải không. Haizaa”. Tôi quay sang nói với vợ đang mơ màng ngồi bên cạnh. Tôi biết vợ tôi cũng đang căng thẳng, muốn nói chủ đề gì đó lấn áp nhưng không thể vì không biết nói gì lúc này, trong tâm trí lấp đầy sự lo lắng.- Bố ơi! Có ai đứng bên vệ đường kìa! – Thì ra con bé Chíp ngồi sau vẫn theo dõi con đường trong đêm.- Đâu con, làm gì có, chắc con nhìn nhầm thôi.Tôi giật mình dựng đứng tóc gáy, một nơi hoang vu thì làm gì có ai đứng vệ đường cơ chứ! Lấy lại điềm tĩnh tự trấn an, tôi đệm nhẹ ga tăng tốc, liếc xuống bản đồ, nơi gần nhất là thị trấn Tĩnh Túc, chợt lóe lên ý tưởng tới đó tôi sẽ tìm khách sạn, hoặc nhà nghỉ nào đó ở lại hôm sau mới về TP Bắc Kạn.- Em nhìn xuống đường đi, có 2 vệt bánh xe, đây là nước điều hòa, nước nhiều như thế này chắc là xe to, chắc chắn xe khách có đông người nên bật điều hòa mạnh, hơi ẩm trong xe nhiều nên chảy thành dòng. Vết vẫn còn mới có thể xe này chỉ đi qua cách đây 5 phút.- Vết dầu xe đấy, có phải nước đâu.- Nước mà.Mừng thầm trong bụng, hay nói đúng hơn là vui vì có mục tiêu theo đuổi, tôi tăng tốc để đuổi theo chiếc xe khách, hy vọng có xe đồng hành. Một lúc sau thì thấy có ánh đèn xe phía trước, tôi thở phào nhẹ nhõm giảm được cảm giác lo lắng vì suốt một hành trình 100km không có một chiếc xe nào đi cùng chiều, lác đác cũng chỉ vài chiếc xe máy của dân địa phương, có khi tới chục km mới thấy một chiếc xe máy cô đơn lẻ loi trong đêm.- Ôi! Không phải xe khách rồi, đây là xe chở máy xúc. – Vợ tôi ngồi cạnh tiếc nuối.Chiếc xe phía trước chậm rãi như bà già chống gậy đi trong đêm, chậm chạm lù khù, hai vệt nước từ bánh sau xe này để lại như hai con ốc sên đang bò trên mặt đường. Vụt một cái xe tôi vượt qua còn không kịp hiểu chi tiết nó là gì. Cảm giác thất vọng bủa vây. Lại một mình đi trong đêm, một hành trình dài bất tận.Hơn hết, tôi có những nỗi lo lắng: thứ nhất là sợ xe bị hỏng lốp. Trong bóng đêm đen ngòm này mà phải xuống thay bánh xe thì thật tệ hại. Thứ 2 là sợ không may có đoạn đường có đá rơi trên núi chắn lối đi phải quay lại thì thật kinh khủng. Thứ 3 là bất chợt có điều gì đó bất thường trên đường. Một người đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng phải lo lắng cho gia đình với 2 đứa con nhỏ, 1 đứa bé đang ngủ và 1 đứa lớn đang đọc sách ngồi phía ghế sau trong một chiếc xe lao vun vút trên đường giữa bóng đêm đen ngòm.Cuối cùng sau một khúc cua gắt, trước mắt chúng tôi là một dãy đèn đường, không kìm được sự vui mừng khi thấy văn minh của nhân loại, liếc sang bản đồ chỉ trước mắt chúng tôi là thị trấn Tĩnh Túc.- Em ơi, văn minh nhân loại đây rồi. – Cả 2 vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.Nhưng rồi, rất nhanh chúng tôi lại nhận về sự thất vọng, có hai cái nhà nghỉ, một cái thì hết phòng vì cũng có vài người hành trình như chúng tôi đã tới trước thuê hết phòng, còn một cái thì phòng ốc hôi hám lật chăn lên có gián kiến bò ra, muỗi vo ve, lên xem phòng rồi quay ra ngay lập tức.- Kéo vali lại đi thôi em, mình về Bắc Kạn.Chủ nhà nghỉ ngơ ngác, vợ tôi không có phản ứng gì vì biết chắc tôi có lý do để chạy trốn khỏi xứ thiên đường nhà nghỉ heo hút này.Trong bóng đêm tôi không thể cảm nhận được con dốc cao vời vợi hay thung lũng sâu hun hút, nhưng bằng độ dốc của mặt đường tôi hiểu rằng tôi sẽ phải tiếp tục trải qua sự gian nan vất vả của hành trình sắp tới. Tôi vẫn không ngừng hy vọng sẽ có được một khách sạn hay nhà nghỉ phù hợp trước khi về Bắc Kạn, không thể tiếp tục như thế này cho đến 11h đêm được.Từ lúc ra khỏi nhà nghỉ, xe tiếp tục chạy thêm 37km nữa trong bóng đêm, đang ở ranh giới gữa Cao Bằng và Bắc Kạn, bất chợt đầu óc tôi quay cuồng, sau gáy giật liên hồi lạnh toát, não bộ tê tê, nhưng vẫn suy nghĩ tỉnh táo, kiểu như bị tụt huyết áp trầm trọng, phía trước là 2 bên hàng cây cổ thụ, cánh rừng nguyên sinh già cỗi. Tôi nhả chân ga xe giảm tốc để đảm bảo an toàn, tự trấn tĩnh lại và lắc đầu mạnh để lấy lại sự tỉnh táo nhưng không thể, lúc này tai tôi ù đặc không còn nghe được tiếng gió hay tiếng động cơ xe, bài hát trong xe vẫn vang lên nhưng tôi không còn nghe được gì. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến những câu chuyện ma rừng, ma suối, ngôi mộ thiên táng, những câu truyện ma mãnh được thêu dệt lên trong những bộ phim cổ xưa dân tộc mà rùng mình.Xe đi chậm một đoạn tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh, sau một cái ngáp thật dài.- Con vừa bị ù hết cả tai.- Mẹ cũng thế, chắc là vừa hạ độ cao.- Ôi, thế à, bố tưởng mỗi mình bố bị ù tai, vậy chắc là xe vừa hạ dốc liên tục rồi, thảo nào – tôi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.Phía trước trên bản đồ hiển thị: Trâm Homestay. Tôi nhấn vào điểm đó, thêm vào hành trình tiếp theo cần đến, bản đồ báo còn 3 km đi mất 9 phút. Một hy vọng tiếp theo cho sự an toàn của gia đình tôi.- Cộc cộc, cộc cộc. Tay tôi gõ vào cánh cửa gỗ mới tinh chắc nịch.Xe tôi dừng trước ba căn nhà mới không biển Homestay nhưng trên bản đồ trong xe hiển thị Trâm Homestay rất rõ.Cuối cùng hôm ấy, chúng tôi cũng thuê được một căn phòng nhỏ đẹp nguyên mùi gỗ mới. Một gia đình dân tộc bản địa, một cán bộ xã họ xây căn nhà kiên cố để làm homestay. Đêm đó chúng tôi dừng ở huyện Ba Bể, Bắc Kạn. Trong tiếng quạt điện kêu như công nông nhưng với tôi thấy vui vì đang tận hưởng sự an toàn. Nhìn gia đình mình 4 người ngủ ngon trong 1 chiếc giường chật chội.Ôm con trai thật chặt hắn toát mồ hôi nhưng với tôi thật ấm áp.*****Cuộc sống là một hành trình dài bất tận, từ khi hình thành trong bụng mẹ cho đến khi nằm xuống chuyển hóa vào đất. Sự trải nghiệm giúp ta lớn khôn, trải nghiệm vui, trải nghiệm buồn, tức giận, lo lắng hay sợ hãi tột độ. Tất cả những điều ấy thành ký ức khiến ta lớn hơn, mạnh mẽ hơn cho cuộc sống muôn màu. Những cảm xúc tiêu cực, sợ hãi cũng có những giá trị riêng của nó. Trên đây là một đoạn ngắn trong câu chuyện, trong hành trình tôi muốn chia sẻ với mọi người.”Chúng ta có thể dùng tiền để mua kiến thức, để học hỏi người khác nhưng không thể dùng tiền để mua sự trải nghiệm của người khác” Ra khỏi cuộc sống thường nhật chúng ta sẽ thấy cuộc đời thật mênh mông.Với tôi trong hành trình trên, ngoài một chút lo sợ, thì toàn bộ hành trình là những điều tuyệt vời háo hức không một chút mệt mỏi. Hành trình bốn ngày ba đêm xuất phát từ Hà Nội với các điểm ngẫu nhiên có tính toán không thể tuyệt vời hơn. Chuyến đi cùng gia đình trên chiếc xe mà phần lớn thời gian tôi tự lái, tự trải nghiệm băng qua núi rừng, ngút ngàn tầm mắt bao la rộng lớn, cảm thấy mình trở nên thật vô thường và nhỏ bé. Cuộc sống kéo dài hơn và có giá trị tồn tại trên cõi đời này.Với tôi, du lịch là ngay cả trong khi bạn đang di chuyển. Điểm đến của tôi là hành trình dài 904km, lái xe 21 tiếng bắt đầu từ nhà. Xe lăn bánh từ 13h30 thứ 6 ngày 30/4 và kết thúc hành trình là 12h30 phút thứ 2 ngày 3/5/2021 bước chân quay trở lại điểm xuất phát. An toàn vui vẻ có một buổi chiều nghỉ ngơi thật thoải mái để hôm sau đi làm. Thật tiếc cho những ai hay bị say xe, lên xe là ngủ, chỉ chờ đợi tới điểm đích xuống xe và phát biểu:- Chẳng có gì.Chẳng có gì là đương nhiên, vì điểm đến thường không có gì, có quá nhiều người đến cùng một điểm đó. Còn tôi, tôi có cách, có công cụ sử dụng công nghệ và kinh nghiệm cho riêng mình để điểm đến của tôi là cả một hành trình thú vị.

Source: https://bieblog.com
Category : Du lịch